| | Love And Fear | |
| | Tác giả | Thông điệp |
---|
Kakera Uta Yuuboku
Points : 174 Tổng số bài gửi : 64 Age : 28 Đến từ : GAW Năng lực : Haha, năng lực àh...để coi...àh, ngủ, chắc vậy...^^
| Tiêu đề: Love And Fear Mon May 18, 2009 10:01 am | |
| LOVE AND FEAR
_ Disclamer:
Hime Koizumi Tuổi: 16
Một cô gái bình thường về mọi mặt, không hề tin tưởng bản thân mình. Trầm tính, ghét thể thao. Không nổi tiếng, không có nhiều bạn bè. Thích ma-cà-rồng Tsuki.
Tsuki Fujiwara Tuổi: 16 (thật ra là hơn)
Ma-cà-rồng đẹp trai hoàn mỹ về mọi mặt. Rất tự tin vào bản thân mình. Rất được yêu mến. Bày tỏ với Hime vì dòng máu chảy trong người cô_theo anh_rất “thơm ngon”.
_ Rating: 16+
_ Pairing: Tsuki Fujiwara_Hime Koizumi
_ Genres: Seinen, Romance, Fantasy, Supernatural, School Life,…
_ Author: Kakera Uta
_ Summary:
Hime_cô nữ sinh cấp 3 bình thường, trầm mặc và hay tự ti_đột nhiên trở thành bạn gái Tsuki_hoàng tử của mọi hoàng tử. Thế rồi cuộc đời cô thay đổi, liên tiếp gặp rắc rối. Cô được Tsuki bảo vệ và ngày càng yêu anh hơn. Cũng như Hime, ma-cà-rồng Tsuki ngày càng nhận ra nhiều điểm tốt của cô. Và Tsuki_cái bẫy săn đã phải lòng chính con mồi của mình. Phải rất khó khăn, anh mới có thể kiềm chế bản ngã của mình để ở bên cô khi mà mùi thơm của máu cô cứ tỏa ra, ngọt ngào, hấp dẫn, thu hút anh. Mọi chuyện dường như chưa đủ tệ. Một người sói vô danh bất ngờ xuất hiện, nói cho Hime toàn bộ sự thật. Hime kinh hoàng rời xa anh.
Liệu, đến một ngày (hay một lúc nào đó) họ có thể lại hạnh phúc không?
______________
1st NIGHT: Con mồi đã mắc bẫy.
Hime Koizumi:
Tôi vốn chỉ là một con bé 16 tuổi bình thường. Vẻ ngoài của tôi nhìn được, chấp nhận. Tuy nhiên vẫn không thể coi đó là đẹp. Ba điều duy nhất mà tôi có thể tự hào về bản thân mình, thứ nhất là học lực. Tôi dàn đều trên tất cả các môn và yên tâm cái danh hiệu học sinh giỏi luôn nằm gọn trong tay. Thứ hai là nước da trắng. Da tôi không trắng hồng hào mà mang màu trắng hơi xanh_dấu hiệu của những người yếu ớt_vậy nhưng tôi vẫn rất thích điều đó. Cuối cùng là màu tóc. Tôi nói màu tóc chứ không phải mái tóc vì tóc tôi có phần hơi xơ xác. Tôi không rành rẽ về việc này cho lắm, không ai chỉ cho tôi cả. Tôi yêu tóc tôi là vì màu nâu hạt dẻ đặc trưng của nó_điều đó an ủi tôi rằng ít ra tôi cũng có chút đặc biệt.
Còn anh thì khác, anh là con người hoàn mỹ. Anh đẹp từ dáng vẻ tuyệt hảo trong mọi tư thế cho đến sự cân đối tuyệt vời của khuôn mặt. Nước da anh trắng_không pha tạp màu xanh của tôi_mà là màu trắng sữa. Mái tóc của anh đen óng, mềm mại như gió. Đôi mắt của anh đen láy, trong veo. Môi anh đỏ hồng, căng mềm vẽ thành đường cong hoàn mỹ. Không chỉ đẹp, anh còn có thành tích học tập cao chót vót, không ai với tới nổi. Anh giỏi thể thao, tất cả mọi môn_thứ mà tôi đặc biệt dở tệ, đặc biệt căm ghét_lại còn tham gia rất nhiều hoạt động như thể sức khỏe của anh là vô hạn vậy. Anh là người rất nổi tiếng, thầy cô, bạn bè, tất cả đều yêu quý anh, không như tôi.
Anh trái ngược hoàn toàn với tôi. Tôi cũng đã nghĩ rằng chúng tôi là nam châm cùng cực, không bao giờ có thể dính lại với nhau.
Tôi thực sự nghĩ như vậy, cho đến ngày hôm ấy.
Anh đã bảo tôi rằng anh có chuyện muốn nói với tôi, và tôi hãy chờ anh sau giờ học.
Tôi không nghĩ anh lại muốn nói chuyện gì hệ trọng với tôi, nhưng, tôi đã đồng ý. Vì rằng, trong tôi, vẫn đang nuôi hy vọng…
Tôi đã chờ anh. Anh vẫn chưa xuất hiện. Tôi thấy mình giống như con ngốc, vì đã hy vọng hão huyền.
Nhưng phép lạ đã đến với tôi. Lúc tôi đang dự định quay về thì anh đột ngột xuất hiện, hét vang tên tôi. Tôi quay phắt lại, vẫn không tin vào mắt mình. Anh đứng ngay trước mặt tôi, anh thật đẹp, thật hoàn mỹ. Anh giống như một vị thần, lấp lánh ánh hào quang cho tôi thấy anh sao xa vời quá, tựa hồ khi tôi chạm vào, anh sẽ tan biến mất.
Anh đứng trước mặt tôi, hơi thở gấp gáp, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Mái tóc đen mềm mại của anh dính bết lại. Tay anh cầm bó hoa, cũng thật lộng lẫy, nhưng với tôi, không có bó hoa nào đẹp hơn anh. Anh nói với tôi bằng giọng nói ngọt ngào, du dương và cực kì ấm áp:
- Xin lỗi đã để em đợi, anh phải chạy đi mua bó hoa đẹp nhất tặng em, mãi mới tìm thấy.
- Sao anh không đi xe?_tôi chỉ vào chiếc limo bạc đang nằm chễm chệ giữa nhà để xe_Như thế nhanh hơn, lại đỡ mệt.
Anh giật nảy người_tôi cũng không biết diễn tả vậy đúng không nữa_và sụp xuống ra vẻ mệt mỏi. Nhưng anh vẫn giữ một nụ cười, một khuôn mặt, hoàn mỹ:
- Anh vội quá, chẳng suy xét được gì cả…ngốc thật.
Tôi phì cười, dù vậy, vẫn không dám tin đây là sự thật.
Rồi anh đột ngột đứng dậy, tay anh giữ rịt lấy vai tôi, các khớp xương của tôi mềm nhũn bên dưới hai bàn tay mạnh mẽ ấy. Đôi mắt đen láy của anh xoáy chặt vào tôi, tha thiết, khẩn khoản. Anh gần tôi quá. Hơi thở thơm mát của anh phả vào tôi. Đầu óc tôi váng vất, tôi không ý thức được gì nữa…cứ thế…tôi thả hồn…chìm trong giấc mộng tuyệt vời mà suốt đời chắc tôi chỉ có một lần…
May mắn là xúc giác của tôi vẫn còn tỉnh táo, tôi vẫn cảm nhận được anh đang kéo tôi vào lòng anh, ép chặt vào ngực anh. Môi anh đặt lên môi tôi và nhẹ nhàng lướt trên đó. Xúc giác của tôi cho tôi biết đôi môi ấy rất mềm mại. Và rồi sau đó, một vật mềm, ươn ướt chạm vào môi tôi. Tôi_bộ não của tôi_xác định được đó là đầu lưỡi của anh. Tôi không biết phải làm gì, tiếp tục buông xuôi, chiều theo anh. Cả người tôi đã mềm nhũn ra, không còn chút sức lực. Tôi chẳng thể làm gì hơn.
Phải một lúc lâu sau, khi nhận ra tôi đang thiếu không khí anh mới dừng lại. Nhưng anh vẫn ôm lấy tôi, để giữ cho cái cơ thể này khỏi ngã phịch xuống đất. Anh thì thào vào tai tôi:
- Anh yêu em. Làm bạn gái của anh nhé?
Ngay lập tức gương mặt tôi chuyển từ màu tái xanh thành gấc chín. Tim tôi đập thình thịch, tôi phải thở lấy thở để cho phổi theo kịp nhịp tim. Thế nhưng chân tay tôi hốt nhiên trở nên run rẩy, yếu đuối khiến cho anh phải nhẹ nhàng đỡ tôi ngồi xuống. Tôi_nói sao nhỉ_đang rất hạnh phúc, đang chìm sâu trong giấc mơ tuyệt vời nhất. Đôi khi tôi vẫn tưởng tượng ra điều này, nhưng hiện tại, mọi chuyện còn tốt hơn thế gấp trăm lần. Tôi vẫn không dám tin. Tôi vịn lấy vai anh, hít vào thật sâu, lắp bắp:
- Có…có thật…không ạ?
Anh chau mày vẻ không hài lòng:
- Dĩ nhiên, em không tin anh à?
Tôi giật nảy, chối ngay lập tức:
- Không, không phải đâu_rồi xịu xuống_chỉ là em không dám tin vào bản thân mình thôi…
Anh lại kéo tôi về sát bên, hôn nhẹ lên tóc tôi.
Khuôn mặt tôi đang ở nơi cổ anh, hương thơm mát dịu ngọt của anh tràn ngập trong phổi tôi. Tôi như được ru ngủ trong mùi hương ấy, trong vòng tay ấm áp của anh. Hình ảnh chiếc áo của anh, cơ thể anh mờ dần, mờ dần trong mắt tôi…
--------------
Tsuki Fujiwara
Sau khi con bé ấy bắt đầu ngủ say, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Bẫy nhỏ Hime này cũng khá là dễ. “Hay là bây giờ uống luôn cho xong?”_tôi nghĩ, nhưng thay đổi ý định ngay, lúc tôi hẹn nhỏ chắc chắn đã bị để ý. Tôi hít vào một hơi thật sâu. Con bé này thơm cực kì, chưa bao giờ tôi gặp được đứa nào thơm ngon như vậy, cũng khá đáng giá. Tiếc là ngoại hình của nó không tương xứng lắm với cái dòng máu nóng hấp dẫn kia. “Chắc phải tút lại con bé này thôi” _tôi nghĩ, tay vân vê lọn tóc nâu khô ráp. Tôi không muốn thức ăn vào miệng ngon miệng nhưng chẳng ngon mắt thế này, mất cả hứng. Dù gì đồ ăn quý mà vội vàng thì cũng thấy uổng sao ấy.
Nghĩ thế, tôi đưa nó tới tiệm quen (trong lúc nó vẫn đang ngủ) cho họ thỏa sức làm việc.
Cuối cùng, họ cũng hoàn tất. Họ giao con bé cho tôi. Tôi đặt nó vào xe, gài dây an toàn và ngồi bên cạnh. Đút chìa khóa rồi nhưng tôi chưa vội đi. Chầm chậm quay sang bên, tôi ngắm nhìn con mồi của mình. Chỉnh trang lại trông cũng xinh ấy chứ… Mái tóc, đôi mắt, đôi môi, làn da,…cũng khá mềm mại…Lúc ngủ…có vẻ cũng đáng yêu…
Tôi lại hít vào một hơi dài…Mùi máu thơm quá…
Và…một cách không chủ ý…tôi rướn người qua…hôn lên đôi môi kia. Hương vị ngọt ngào chảy trên đầu lưỡi…
Khi tôi rời ra con mồi vẫn ngủ yên.
Tôi ngả người ra ghế, tay thì cho xe khởi động, miệng thì thào với chính mình, thật nhỏ và nhanh để không ai nghe thấy:
- Giữ lại có lẽ cũng là ý kiến hay…
Con mồi đã sa bẫy…nhưng hình như…bẫy đã phải lòng nó mất rồi…
______________ | |
| | | Kakera Uta Yuuboku
Points : 174 Tổng số bài gửi : 64 Age : 28 Đến từ : GAW Năng lực : Haha, năng lực àh...để coi...àh, ngủ, chắc vậy...^^
| Tiêu đề: Re: Love And Fear Mon May 18, 2009 10:01 am | |
| 2ND NIGHT: Cái bẫy bắt con mồi và bảo vệ nó.
Tôi tỉnh dậy, nhận ra mình đang ngồi trong xe của anh. Tôi lén ngắm anh. Anh đang tập trung, trông mới đẹp làm sao. Có lẽ tôi sẽ mải mê ngắm anh cho tới khi anh phát hiện ra tôi đã tỉnh dậy, đưa cho tôi chiếc gương. Tôi nhìn vào gương, không khỏi ngạc nhiên. “Ai đây?”_tôi tự hỏi mình. Mái tóc nâu mềm mại này, đôi mắt tròn to, mi dày này, khuôn mặt xinh xắn này không phải là của tôi. “Là anh đã giúp mình sao?”_tôi nghĩ, và phát hiện ra_”Vậy là anh ấy nghĩ mình không xứng đáng”
Cứ như đọc được suy nghĩ của tôi, anh cất giọng êm như nhung:
- Em thấy sao? Anh nghĩ như vậy rất hợp với em_anh mỉm cười, dịu dàng_Em có muốn đi ăn tối không? Anh chắc là em phải đói rồi nhỉ.
Tôi nhìn ra ngoài. Trời đã nhá nhem tối.
- Thôi, để dịp khác ạ. Em phải về học nữa.
Anh lặng lẽ gật đầu, đánh tay lái một vòng…Đến trước cửa chung cư, anh bước ra. Rồi anh mở cửa, dịu dàng đưa tay đỡ tôi bước xuống giống như đối với một nàng công chúa vậy. Đột ngột, anh kéo tôi đến sát bên anh, thì thào vào tai tôi:
- Sáng mai 6h30, anh sẽ đến đón em.
--------------
Tôi đang mải làm bữa sáng thì có tiếng gõ cửa. Tôi bèn hét lên là cửa không khóa. Bà chủ chung cư bước vào, bảo rằng có người chờ tôi bên dưới. Liếc qua đồng hồ, tôi thấy nó mới chỉ 6h. “Vậy là không phải anh”_tôi nghĩ trong khi đang chạy xuống. Đi được nửa đường, tôi gặp anh từ tốn bước lên.
- Chào em.
Tôi đỏ mặt, lúng búng:
- Chào…chào anh.
Anh tiếp tục đi lên và nắm tay kéo tôi theo. Bàn tay anh hình như to hơn tay tôi rất nhiều, lại rất ấm áp, mềm mại.
- Anh đến sớm, anh muốn cùng ăn sáng với em. Em có phiền nếu làm thêm phần anh không?
Tôi lắc đầu:
- Không, em không phiền đâu.
Mặt tôi giờ chắc đỏ như quả ớt, tôi có thể cảm nhận máu nóng đang tập trung ở hai má. Tôi không tưởng tượng được là chuyện lại tốt đẹp đến vậy…
…Có lẽ là chuyện không tốt đẹp lắm. Làm bạn gái của người nổi tiếng luôn đi kèm với một mớ rắc rối mà chắc chắn chẳng ai muốn đối mặt_nhất là khi bạn là kẻ vốn chẳng hề nổi tiếng, thậm chí như không tồn tại giống tôi. Mặc dù biết rõ, nhưng tôi đâu có đủ sức lực để rút tay ra khỏi bàn tay anh? Chúng tôi đan tay vào nhau, rất ấm áp, tôi không muốn rút ra chút nào. Mà dù lý trí chiến thắng, thì tôi cũng không có sức mạnh đó, anh quá khỏe, bàn tay anh quá cứng cáp, giữ chặt lấy tay tôi.
Thế là tôi mặc cho anh nắm tay kéo xuống ngồi bên anh (chẳng biết sao thầy cô không nói gì), bỏ ngoài tai tất cả những lời xì xầm, nhạo báng (tôi), xỉa xói (tôi),…
Cuối cùng thì giờ giải lao cũng đến. Tôi đang dự định rủ anh tới chỗ nào đó yên tĩnh. Vậy nhưng lại có người gọi anh lên phòng giáo viên. Chán ngán, tôi đành đi một mình. Có lẽ tôi sẽ tới chỗ hôm qua, nơi tôi được chìm vào giấc ngủ trong vòng tay anh…
Tôi rảo bước trên thảm cỏ xanh mướt, rộng thênh thang. Gió lùa vào mái tóc tôi_đã trở nên mềm mại hơn rất nhiều. Gió ngân lên bài hát du dương êm dịu, như là anh đang hát cho tôi nghe. Tôi ngồi cạnh một gốc cây, miết tay lên vỏ ngoài sần sùi của nó rồi dựa hẳn vào đó. Tôi nhắm mắt lại, chân duỗi thẳng ra để nghỉ ngơi, để lắng nghe…Bất chợt, thính giác của tôi hứng được một âm thanh khác lạ. Có người khác đang hiện diện tại đây. Tôi nhỏm dậy, nhìn quanh.
- Ai đó?
- Quay đâu vậy? Nhìn đây nè, nhỏ “công chúa rác”.
Từ sau lùm cây, một nhóm ba người bước ra. Họ mặc đồng phục trường tôi, điệu bộ rất dữ tợn. “Là fan của anh ấy”_tôi hiểu ngay_”lẽ ra không nên đi một mình”. Cô gái dẫn đầu hất cằm:
- Mày thay đổi nhanh quá ha. Làm cách nào dụ được Tsukisama hay vậy, chỉ tụi này coi!
Tôi đứng ngay dậy, sẵn sàng bỏ trốn.
Cô gái thứ hai tiến nhanh lại:
- Đừng hòng thoát cho tới khi tụi này xử mày vì cái tội dám cả gan cướp anh ấy.
Tôi cố gắng há miệng ra. Tôi cần phải kêu cứu, bất cứ ai cũng được. Nhưng tôi không sao làm được. Tôi rất sợ, cả người đông cứng, không còn hạt máu. Cô gái thứ ba rút ra một con dao rọc giấy, liếm nhẹ lên nó, mỉm cười:
- Sợ rồi hả? Chơi với mày thế nào nhỉ?
Tôi nhắm tịt mắt lại, người co rúm. “Tsuki”_tôi gọi anh trong suy nghĩ, vì đã không thể cất lời nổi rồi_”cứu em”.
--------------
Tsuki Fujiwara
- Thầy không gọi em ạ?
- Hoàn toàn không, Fujiwara. Thầy nghĩ là em nhầm rồi.
“Nhưng rõ ràng là…”_tôi phân vân một thoáng, rồi phát hiện ra ngay_”chết rồi, Hime! Sao mình có thể quên mất con bé đó chứ!”
Tôi chạy như bay, không một lời chào. “Con bé đó chạy đâu mất rồi”_tôi lầm bầm tức giận_”ở yên trong lớp có phải an toàn hơn không?”. Nếu không xác định được vị trí của nó thì tốc độ ma-cà-rồng chỉ bỏ xó.
“Cứu em…”
Tiếng nói vang lên trong đầu tôi. Rõ ràng là của con bé đó. Chân tôi nhanh chóng rẽ hướng. “Hy vọng kịp”
Kia rồi. Con bé giữa thảm cỏ, bị ba nhỏ xấu xí khác bao vây. Tôi vội vàng lao vào. Đám đó thấy tôi thì dạt ra ngay. Tôi rít lên:
- Còn không mau biến đi?
Chúng chạy mất. Tôi thở dài. “Chắc lũ đó không dám nữa đâu.”
- Tsuki…
Tôi quay lại, con bé run rẩy sau lưng tôi. Mặt nó đã tái mét, răng cứ đập vào nhau. Rồi con bé khuỵu xuống, ỉu xìu không chút sức lực. “Chết tiệt”_tôi ngồi ngay cạnh_”nếu mình đến sớm hơn”. Nó nhào lên, ôm chặt tôi, thút thít khóc:
- Tsuki…Tsuki…Tsuki…
Có một nỗi đau trào lên trong ngực…mơ hồ…
Như phản ứng, tôi vòng tay ôm lấy nó, vuốt lên mái tóc nó. Tôi cũng không hiểu rõ cảm xúc này là gì. Tôi chỉ muốn bảo vệ Hime_vì con bé là con mồi của tôi. Đúng rồi nhỉ, tôi bảo vệ nó vì tôi không thể để con mồi tổn hại. Đúng rồi, chính là thế rồi.
Gió thổi qua. Có thể muốn nói gì đó, có thể không. Cũng không rõ.
“Anh có bao giờ gặp tình yêu sét đánh chưa?
Tình yêu sét đánh?
Là khi có một người mà anh chẳng quan tâm, một người anh thậm chí không biết đến sự tồn tại đột nhiên trở nên rất quan trọng với anh nhưng anh cũng chẳng hiểu tại sao…
Vậy thì chưa hề
Em nghĩ là rồi anh cũng gặp thôi, niichan…”
Ai cũng cho rằng khi con mồi sa bẫy, không còn gì tồi tệ hơn thế nữa. Nhưng người ta không để ý, đôi khi, chính cái bẫy đã bảo vệ nó khỏi những loài thú dữ, những cái bẫy khác…đáng sợ hơn…
______________ | |
| | | Kakera Uta Yuuboku
Points : 174 Tổng số bài gửi : 64 Age : 28 Đến từ : GAW Năng lực : Haha, năng lực àh...để coi...àh, ngủ, chắc vậy...^^
| Tiêu đề: Re: Love And Fear Mon May 18, 2009 11:21 am | |
| 3RD NIGHT: Em gái của ma-cà-rồng.
Hime Koizumi
Mấy hôm nay tình hình tạm lắng xuống quanh tôi, chắc chắn là nhờ anh. Anh vẫn luôn dính sát bên tôi, đi đến đâu cũng dẫn tôi theo, cho đến khi tận mắt nhìn thấy tôi bước vào trong chung cư. Anh rất cẩn trọng, không muốn chuyện gì xảy đến với tôi lần nữa.
Càng gần anh, tôi lại càng yêu anh hơn. Dáng người anh, khuôn mặt anh, giọng nói của anh giờ đã lấp đầy trí nhớ của tôi…
Nhưng dù mọi chuyện tiến triển tốt đẹp tôi vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Giữa chúng tôi vẫn có khoảng cách_một bức tường vô hình.
Tôi tự hỏi, bức tường đó, là ai đã dựng ra. Tôi? Hay…anh?
--------------
Sáng chủ nhật. Tôi và anh tay trong tay dạo phố. Tôi chắc chắn có rất nhiều người đang ghen tị với tôi, vì anh đúng là người bạn trai hoàn hảo. Chúng tôi chẳng khác gì những cặp đôi hạnh phúc trên các bộ phim truyền hình dài tập. Tôi đã rất vui vẻ và hạnh phúc…
Chúng tôi dự định bước vào rạp chiếu phim thì đột nhiên anh khựng lại, tay giữ chặt lấy tay tôi. Liếc thấy tôi nhăn nhó vì đau anh mới nới lỏng ra rồi lại chú mục về phía trước. Tôi có cảm giác anh đã bước lên một bước, cố tình chắn lấy tôi. Nhìn từ sau lưng anh vẫn thật mạnh mẽ. Tôi cố ló đầu ra nhìn thử xem rốt cuộc anh chống lại cái gì, nhưng chỉ thấy một cô gái, làn da trắng sữa mềm mại, đôi mắt tròn to màu biển, đôi môi đỏ căng mọng, mái tóc vàng óng dài tới hông, uốn lượn mượt mà…Cô gái có vẻ mặt thiên thần, mang cái đẹp của một vị thánh. Cô ấy rất giống…anh.
Vừa trông thấy tôi, cô ấy nở ngay một nụ cười thân thiện:
- Chào sempai! Himesempai là bạn gái của niichan phải không ạ? Em là Hoshi Fujiwara, rất vui được gặp sempai.
Tôi gật đầu, lúng túng, rồi lại thấy mình chẳng lịch sự tí nào, bèn nói nhanh:
- Rất vui được biết em.
Hoshi hơi mở miệng ra, ánh mắt hướng về Tsuki nhưng tôi lại chẳng nghe được cô ấy nói gì cả. Tôi liếc nhìn Tsuki. Dường như các cơ trên mặt anh đang co rút dữ dội, anh dành cho em gái mình cái nhìn hằn học mà tôi chưa bao giờ thấy trên khuôn mặt thần thánh của anh. Tôi thậm chí còn nghe được tiếng anh gầm gừ trong cổ họng. Tôi mãi đoán già đoán non mà vẫn không nghĩ ra nguyên nhân gì anh lại căng thẳng như vậy. Trong khi đầu óc tôi đang xoay mòng mòng, anh bất chợt đặt một tay lên vai tôi, mắt anh nhìn tôi tha thiết. Anh xin tôi hãy ra về. Chưa bao giờ tôi thấy anh khổ sở đến vậy. Và tôi đã đồng ý.
--------------
Tsuki Fujiwara
Sau khi chắc chắn con bé Hime đã an toàn rời khỏi tôi mới bắt đầu nói chuyện với Hoshi. Dĩ nhiên là chúng tôi sẽ nói thật nhỏ và nhanh để không ai có thể nghe được. Tôi gặng hỏi:
- Em đến đây làm gì?
Hoshi cười toe toét:
- Anh hỏi lạ, dĩ nhiên là em đi săn rồi!
Tôi gầm gừ. Con bé đoán ra ý của tôi nên nài nỉ:
- Thôi mà, niichan. Chỗ em ít máu thấy mồ. Anh có cả châu Á rồi còn hẹp hòi với em là sao?
Rồi con bé phụng phịu. “Dù gì cũng là anh em”_tôi biết chắc nó muốn nói thế. Tôi dịu lại đôi chút.
- Em biết luật mà. Nếu số ma-cà-rồng còn lại biết em tới lãnh thổ của anh…
Hoshi lúc lắc đầu, ra vẻ chẳng có gì phải lo. Nếu nó được phép thì tôi không sợ, chỉ sợ là do nó ỷ tôi là ma-cà-rồng mạnh nhất thì…Mạnh nhất đâu phải là một mình chống lại được tới ba ma-cà-rồng khác?
Con bé chuyển hướng, chăm chăm nhìn con đường Hime vừa rời khỏi. Cánh mũi nó phập phồng. Con bé hít vào liền mấy hơi thật sâu, miệng xuýt xoa. Người tôi căng cứng ngay lập tức. Hoshi vội vàng quay sang tôi, phẩy phẩy tay như đang cố làm cho tôi hạ nhiệt (cái con bé này, ma-cà-rồng thì làm gì nóng nổi?) Thấy nó thôi ra vẻ đang khát, tôi rung người thoải mái trở lại. Vậy nhưng lần này con bé lại chăm chăm nhìn tôi. Ánh mắt của nó rất lạ. Tôi có thể nhìn thấy, trong mắt nó, lo lắng, sợ hãi…Mục đích thật sự của Hoshi là gì đây?...
- Niichan, anh đã yêu Hime rồi đúng không?
Con bé đột ngột hỏi làm tôi giật bắn. Dĩ nhiên là tim tôi không đập, mặt tôi cũng chẳng đỏ. Tôi là ma-cà-rồng. Thế nhưng…có cảm giác gì đó…rất lạ…
Lần này, Hoshi bấu chặt lấy vai tôi. Tôi cảm nhận được bàn tay con bé đang run rẩy. Con bé lặp lại câu hỏi đến trăm lần. Tôi không trả lời. Hay là không thể trả lời. Tôi không rõ phải nói thế nào. Nhưng rồi mắt con bé nhìn thẳng vào mắt tôi. Một lúc sau, Hoshi lùi một bước, tay cũng lơi dần. Con bé đang sợ, sợ hãi đến tột cùng. Ánh mắt của con bé giờ chỉ chứa đầy nỗi sợ. Con bé ngã sụp xuống, hai tay chống trên mặt đường, run rẩy, yếu ớt. Tôi không còn nhìn rõ khuôn mặt em gái tôi nữa, mái tóc vàng xõa dài của nó rũ ra, che lấp hết mọi chi tiết. Tôi quỳ xuống, vuốt nhẹ lên tóc con bé. Rồi con bé ngẩng mặt lên, khuôn mặt lấm lem, nước từ khóe mắt chảy thành dòng. Em gái tôi trước giờ vẫn luôn vui vẻ, chưa lần nào con bé khóc trước mặt tôi. Điều đó cho tôi hiểu, con bé thật sự rất đau khổ…
Hoshi ôm lấy tôi, tay con bé nắm chặt tới mức chiếc áo gần như rách toạt. Tôi vỗ nhẹ lên đầu nó, nhẹ nhàng:
- Được rồi, ngoan nào, có anh ở đây…Ngoan nào ngoan nào…Hoshichan là em gái ngoan của anh, đúng không nào?
Một hồi sau, con bé thôi khóc mà quay lên nhìn tôi:
- Anh yêu cô bé Hime đó đúng không?
Tôi tránh mặt, nhìn sang hướng khác. Không hiểu sao tôi lại không thể trả lời con bé. Tôi lén liếc nhìn nó. Hoshi đã không còn chú mục vào tôi, mà quay sang hướng ngược lại. Con bé nói bằng một giọng trầm, nhỏ, êm và nhẹ:
- Em hiểu rồi.
Thêm một khoảng im lặng. Con bé nhìn ra đường, nhưng cũng có thể là không nhìn gì cả. Có lẽ là con bé đang thả hồn quay về quá khứ…Rồi đôi mày con bé nhíu lại. Khuôn mặt con bé rât khổ sở. Con bé cúi đầu xuống, ngăn lại dòng nước mắt:
- Em không muốn anh giống như em, niichan. Anh phải dừng lại thôi trước khi quá trễ. Họ là con người, chúng ta là ma-cà-rồng, là loài quỷ hút máu bất tử. Khác biệt đó khiến cho họ và chúng ta không thể ở bên nhau được. Không bao giờ. Dù ta có yêu họ thế nào…
Tới đây thì con bé không nói tiếp được nữa. Nước mắt con bé trào ra. Tôi vòng tay ôm em gái, cho nó tựa vào ngực tôi, cho tay nó bám lấy thắt lưng tôi. Rồi tôi ngẩng đầu lên, nhìn trời. Mây đen đã phủ kín tự khi nào. Những giọt mưa bắt đầu rơi. Tí tách. Tí tách. Vài giọt đáp lại trên gương mặt tôi. Mưa nhưng không lạnh. VÌ loài máu lạnh sẽ không bao giờ thấy lạnh.
Tôi cảm giác đau nhói trong tim. Vì sao nhỉ? Trái tim tôi đã ngừng đập từ lâu lắm rồi. Vậy tại sao bây giờ tôi lại thấy đau? Cái cảm giác ấy lẽ ra đã phải mất đi từ ngày đó rồi chứ? Tại sao bây giờ tôi lại đau đến thế này?
“Dù có yêu nhau thì cũng không thể ở bên nhau…
Vì chúng ta khác biệt…”
Tôi đau vì câu nói ấy…
Tôi đau nhưng không chấp nhận sự thật…
Rằng…tôi đã yêu em…ngay từ phút giây đầu tiên tôi cảm nhận được sự tồn tại…
Của em…
______________ | |
| | | Kakera Uta Yuuboku
Points : 174 Tổng số bài gửi : 64 Age : 28 Đến từ : GAW Năng lực : Haha, năng lực àh...để coi...àh, ngủ, chắc vậy...^^
| Tiêu đề: Re: Love And Fear Thu May 21, 2009 8:01 am | |
| 4TH NIGHT: Đôi mắt đỏ
Tsuki Fujiwara
Tôi chạy trong mưa. Cơn mưa dồn dập. Mưa tuôn xối xả. Mưa tạt vào mắt, vào miệng, vào da. Cả người ướt sũng. Không một cái rùng mình.
Ma-cà-rồng không bao giờ thấy lạnh.
Cánh cửa chung cư mờ trong màn mưa. Tôi bước vào trong, nhẹ nhàng lướt đi trên những bậc thang. Không một tiếng động.
Ma-cà-rồng có cử động cơ thể rất êm ái.
Tôi gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ cũ. Tiếng “cọc” rất nhỏ nhưng vẫn vang vọng trong một không gian im ắng. Cửa từ từ bật mở. Tiếng nó cạ trên sàn nhà như muốn đánh thức mọi thứ. Người con gái đó hiện ra. Làn da trắng xanh yếu ớt trong bộ váy trắng. Đôi mắt đen tròn to. Mái tóc nâu ấm áp, xõa dài. Trong phút giây đó, tôi đã ngỡ em là thiên thần đến cứu rỗi linh hồn tôi. Một thiên thần không có cánh.
Em kéo tôi vào trong, lôi ra chiếc khăn bông trắng toát. Em dừng lại, suy nghĩ gì đó. Và rồi em tới tủ áo, lấy một bộ áo dưa cho tôi. Em nói:
- Anh thay đi, mặc quần áo ướt sẽ ốm đấy. Anh cứ lấy tạm bộ này, đây là của bố em.
Tôi làm theo lời em nói.
Em trùm chiếc khăn lên đầu và lau khô tóc tôi. Thân nhiệt của em, ánh nhìn của em thật sự rất ấm áp. Em đang sưởi ấm cho tôi_một kẻ máu lạnh không có trái tim. Có hương thơm dịu ngọt tràn vào phổi tôi. Đó là mùi hương của em. Đúng rồi, trước đây tôi đã quá chú tâm tới mùi máu em mà không biết tới thứ hương thơm thanh khiết đó. Mùi hương tôi yêu thích…
Tôi ngắm nhìn em. Làn da trắng xanh. Đôi mắt đen tròn to. Mái tóc nâu ấm áp. Cử chỉ của em thật dịu dàng và cũng thật lúng túng. Em mới mong manh, dễ vỡ làm sao…
Tôi vòng tay ôm lấy thắt lưng em. Cảm giác mềm mại, ấm áp. Em ngước lên nhìn tôi, hai má em đỏ hồng.
- Anh…
Tôi đặt ngón tay trỏ lên môi em. Rồi tôi ôm lấy em. Tay phải tôi luồn trong mái tóc mềm mại và ấm áp của em. Tay trái tôi giữ eo em. Tôi thì thào vào tai em:
- Anh lạnh lắm, ở yên thế này sưởi ấm cho anh đi.
Tôi cảm nhận được bàn tay em đang dịch chuyển. Em đang ôm tôi. Cảm giác rất dễ chịu, rất ấm áp…
…Chúng tôi đã đứng được khá lâu. Tôi rời ra, giữ tay để em có thể đứng được. Em nói, giọng nói ấm áp
- Để…để em đi pha cho anh ly sữa ấm.
Khuôn mặt em vẫn chưa hết đỏ. Em thật sự rất đáng yêu. Tôi ngồi xuống chiếc giường nhỏ trải ga trắng. Mùi hương của em tỏa ra ngọt ngào…Tôi nghe tiếng lách cách của chiếc thìa inox chạm vào ly thủy tinh. Em bước ra, tay nâng ly sữa rất cẩn thận, nhẹ nhàng trao cho tôi. Tôi đưa miệng ly kề sát môi, uống lấy một ngụm. Dòng sữa ấm chảy vào họng, rất ngọt, rất ấm. Tôi đặt ly sữa lên chiếc bàn gỗ nhỏ cạnh giường, nhìn em, mỉm cười:
- Em muốn uống không?
- Chốc nữa em tự pha được ạ.
Tôi lắc đầu, kéo em vào lòng, đặt môi mình lên môi em. Hương vị ngọt ngào ấy vẫn giống như lần đầu. Nó ngọt hơn tất cả những loại kẹo mà tôi từng nếm qua. Có lẽ đến hàng ngàn năm sau, tôi cũng không thể quên được hương vị ấy…
Tôi đặt em nằm lên giường, khẽ nói với em:
- Em có biết không, môi em còn ngọt và ấm hơn cả ly sữa đó đấy.
Không để em nói được câu nào, tôi cho phép mình tiếp tục tặng em thêm một, một, rồi một…nụ hôn khác nữa. Tôi mong muốn khoảnh khắc này sẽ kéo dài mãi mãi.
Môi tôi trượt xuống hõm cổ em. Làn da em mềm mại và ấm áp. Chiếc dây áo váy em tôi đã tuột nó qua vai tự khi nào.
Nhưng rồi mùi hương của máu em đột ngột xộc vào mũi tôi. Nó đánh thức bản năng ma-cà-rồng_bản năng của loài thú dữ_trong tôi. Tôi có thể cảm nhận luồng khí lạnh đang chạy dọc sống lưng tôi. Tôi sẽ biến đổi.
Có thể như vậy lại tốt. Có thể nếu tôi giết em bây giờ…
Răng nanh của tôi đã dài ra. Tôi đã sẵn sàng cho nó cắm sâu vào cổ em.
Nhưng tôi không thể. Tôi không thể giết em. Nếu em chết thì cuộc sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Tôi tồn tại mấy ngàn năm trên thế giới này là để chờ đợi sự xuất hiện của em. Nếu em chết thì tôi còn sống làm gì nữa? Tôi không thể để mất em. Em là người mà định mệnh dành cho tôi…Riêng tôi mà thôi…
Tôi thật sự…đã yêu em mất rồi…
Tôi trở mình, nằm sang bên cạnh em. Em xoay nhìn tôi, gương mặt em đỏ hồng. Rồi em thu mình, nép vào lòng tôi. Thân nhiệt của em. Mùi hương của em. Tôi vòng tay ôm em, giữ chặt em. Và tôi chìm dần vào giấc ngủ. Tôi đã nghĩ là mình sẽ không bao giờ ngủ được nữa. Có lẽ vì bên cạnh tôi có em…
…Tôi mở choàng mắt ra. Việc đầu tiên tôi làm sau khi tỉnh dậy là tìm kiếm em. Em vẫn dang nằm trong lòng tôi, say ngủ. Vài lọn tóc nâu che phủ trên mặt em. Tôi đưa tay_nhẹ nhàng_hất chúng ra để có nhìn rõ khuôn mặt đáng yêu của em. Đôi mắt khép lại, hàng mi cong dài. Đôi môi mềm mại. Tôi khẽ hôn em. Rồi tôi nhỏm dậy, kéo chăn đắp kín cho em. Bước khỏi giường, tôi uống nốt chỗ sữa còn lại trong khi liếc nhìn đồng hồ. 8h tối. Tôi thay bộ quần áo đã được sấy khô nhưng vẫn cầm theo bộ quần áo của bố em. Tôi cần trả nó lại một cách đàng hoàng. Và tôi tắt đèn, ra ngoài, khép cửa lại sao cho nó không cạ lên sàn nhà nữa. Có thế mới giữ yên giấc ngủ được cho em. Tôi lướt xuống trên những bậc thang, ra khỏi chung cư. Trời đã tạnh mưa. Bầu không khí ẩm ướt. Nhưng tôi không quan tâm tới thời tiết mấy. Tôi phải đi săn. Có như thế thì cơn khát mới không hành hạ tôi. Có như thế thì tôi mới yên tâm ở bên em mà không lo rằng sẽ giết em. Để an toàn hơn, có lẽ tôi nên đi săn mỗi buổi tối. Như vậy sẽ tốt hơn. Cho em. Và cả cho tôi.
--------------
Kakera Uta
Một buổi tối ẩm ướt của một ngày mưa. Một góc phố nhỏ, một ngõ hẻm cụt. Một nơi đổ rác mà trong độ ẩm ngày hôm nay, cái mùi oai oai, khó chịu lại càng tỏa ra nồng nặc. Tiếng nước từ cái vòi rỉ ra kêu tí tách. Những con ruồi cứ vo ve và những con muỗi vờn nhau tìm dấu vết của máu. Thi thoảng, con chuột cống to bự, đen ngòm như cái lỗ nơi nó đang sống, chạy ra xô vỡ mấy cái chai lọ thủy tinh cũ. Tiếng choang choang vang lên một chốc rồi ngừng hẳn. Người hành khất bước vào. Chiếc áo ông ta đang mặc rách bươm, màu đã bạc phếch. Những con ruồi vây quanh ông ta như người bạn lâu năm, hay chỉ đơn thuần vì người ông ta phát ra cái mùi hôi như đống rác mà thường ngày chúng ở đó. Nhưng ông ta còn có một mùi khác. Chính thứ mùi đó đã dẫn dụ một kẻ săn mồi đáng sợ nhất tìm đến ông ta.
Trong đêm tối, đôi mắt đỏ lóe sáng, giọng nói du dương ngọt ngào của kẻ săn mồi vang lên:
- Cuộc sống này rất khổ cực, hãy để ta hóa kiếp cho ông.
Người hành khất mỉm cười, đón chờ cái chết đáng sợ nhất_cái chết ngập màu đỏ mà ông đã trông chờ từ rất lâu.
Nhưng ngoài kia, còn có một đôi mắt bạc đang dõi theo.
______________ Cộng cho bạn Dâu 5 điểm nha bạn Nồi, 1 chap fic ^^ ~ Dâuchan ~ | |
| | | Kakera Uta Yuuboku
Points : 174 Tổng số bài gửi : 64 Age : 28 Đến từ : GAW Năng lực : Haha, năng lực àh...để coi...àh, ngủ, chắc vậy...^^
| Tiêu đề: Re: Love And Fear Mon Jun 01, 2009 11:30 am | |
| 5TH NIGHT: Kẻ thù của ma-cà-rồng xuất hiện
Hime Koizumi
Hôm nay là một ngày nắng nóng. Thêm vào cái không khí oi nồng đó, bạn học của tôi lại còn tranh nhau bàn tán đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, ồn ào khó chịu. Tôi cố gắng rũ bỏ những âm thanh đó, quay về với quyển tiểu thuyết đang đọc dở. Vậy nhưng mấy tiếng ồn vẫn cứ dộng vào tai tôi, khiến tôi không tài nào tập trung được. Tôi quay sang nhìn Tsuki. Anh dường như cũng rất bực bội. Cặp lông mày của anh nhíu sát nhau, xô đẩy tạo thành nếp hằn sâu trên trán. Mũi anh chun lại khó chịu. Tôi thở dài chán ngán và nằm bẹp trên bàn, sơ suất thế nào không biết, lại đụng đầu “cốp” một cái. Tôi bật ngay dậy, lấy cổ tay chà chà lên trán, xuýt xoa. Tsuki quay sang tôi, dịu dàng đưa tay chạm nhẹ chỗ đau của tôi. Thấy tôi nhăn nhó, anh rướn người qua, hôn lên trán tôi. Lúc ngồi xuống, anh mỉm cười. Tôi thấy rõ khóe môi anh đang xếch lên một cách tinh ranh”
- Sao, em đã hết đau chưa?
Tôi trợn tròn mắt, rồi gương mặt cứ thế chuyển sang màu đỏ. May thay, lúc đó thầy giáo chủ nhiệm bước vào, tôi đứng vụt ngay dậy. Từ ngày mưa hôm ấy, anh vẫn hay có những hành động thân thiết trước công chúng khiến cho tim tôi có dịp hoạt động. Thầy giáo cho phép ngồi và nói với lớp tôi:
- Thầy giới thiệu với các em bạn Tsubasa Oguri, sẽ chuyển vào học lớp ta từ hôm nay.
Tôi nhìn theo bàn tay thầy, quan sát học sinh mới. Anh ta khá to cao, có vẻ lớn quá mức bình thường. Da anh ta hơi ngăm màu chocolate, trông rất khỏe mạnh. Tôi liếc nhìn làn da trắng xanh của mình trong vô thức. Anh ta cắt tóc thành một cái đầu húi cua, mấy lọn tóc đen óng ngắn ngủn dựng đứng lên, hoàn toàn khác với mái tóc dài ngang vai mềm mại của hoàng tử trong lòng tôi. Anh ta xỏ lỗ tai, đeo tới ba cái khuyên bên tai trái. Tôi hơi ngạc nhiên vì đôi mắt của anh ta. Đôi mắt sắc sảo và mang màu bạc sáng lấp lánh. Đột ngột, thính giác tôi lại hứng được âm thanh phát ra từ hướng Tsuki. Tôi quay sang anh. Anh phóng cái nhìn hằn học về phía học sinh mới. Mũi anh chun lại như đang phải chịu đựng một mùi rất khó chịu. Âm thanh tôi nghe được là tiếng gầm gừ trong cổ họng anh. Tôi đang mải nhìn anh thì một bàn tay to lớn_và rất nóng_đập vào vai tôi. Tôi quay phắt lại. Cậu học sinh mới ngồi cạnh tôi, miệng cười toe toét đến tận mang tai:
- Chào cậu, Hime Koizumi. Sau này nhờ cậu giúp đỡ.
Tôi nghiêng người, gật đầu:
- Vâng.
Tôi lờ mờ nhận ra anh ta đang nhìn xoáy vào Tsuki. Tôi quay sang Tsuki. Anh cũng đang đáp trả Tsubasa (nếu tôi nhớ đúng tên anh ta) bằng ánh nhìn hằn học không kém. Mũi cả hai người đều chun lại. Cả hai đều gầm gừ khó chịu. Tôi trở thành ranh giới giữa hai bầu không khí, một nóng, một lạnh.
Cứ thế này thì tôi phát ốm mất!
Không biết hôm nay anh nghĩ gì mà lại cất công đưa tôi lên tới tận cửa phòng. Trước khi ra về, anh hôn nhẹ lên tóc tôi:
- Anh xin lỗi vì đã ra vẻ khó chịu cả ngày hôm nay.
Tôi lắc đầu, lựa nụ cười tươi tắn, đáng yêu nhất đáp lại anh. Anh phì cười, tay vuốt tóc tôi rồi khép nhẹ cửa lại, không quên lời chào:
- Ngủ ngon.
Tôi vẫn thắc mắc sao anh có thể đóng cánh cửa nhẹ nhàng như vậy. Lần nào tôi đụng tới nó cũng cạ lên sàn nhà kêu ken két inh tai.
Tôi vào phòng, vừa kịp nghe tiếng cánh cửa sổ giật rung ầm ầm, như là có vật gì rất nặng đã nắm lấy nó kéo lơ lửng. Tôi lờ nó đi. Chắc là do gió. Tôi cởi nốt đồng phục, cho vào máy rồi đi tắm. Dòng nước ấm chảy từ đỉnh đầu, thấm vào tóc, đổ lên vai và tỏa ra khắp người tôi. Nó làm cho tôi thấy dễ chịu hơn đôi chút. Tôi để yên cho nước cân bằng nhiệt độ cơ thể. Tắm xong, tôi vơ bừa cái khăn bông khổ lớn quấn quanh người rồi ra ngoài. Lục tìm trong túi xách, tôi lôi ra cuốn sách, cây viết chì. Sau đó tôi ngồi xuống bàn. Lúc này, tôi mới phát hiện ra tờ giấy lạ. Nó được chặn lại bởi cái chặn giấy hình trái dâu_cái mà tôi thích nhất. Tôi cầm tờ giấy_không, phải là mảnh giấy mới đúng, tôi miết tay lên cạnh có dấu xé răng cưa _và đọc dòng chữ ghi trên đó, chữ viết khá đẹp:
“Xuống cửa chung cư, 8h tối. Có chuyện liên quan tới Tsuki của cô”
Tôi liếc đồng hồ đeo tay đã vất trên bàn. Mới 7h45. May quá. Tôi không rõ là ai, cũng không biết chuyện gì. Chỉ là nó liên quan tới Tsuki. Tôi trút bỏ cái khăn bông trắng, tròng vào người chiếc áo pull trắng đi kèm quần jean thêu. Nhìn vào gương, tôi chải lại tóc cho gọn gàng rồi chạy vội ra, đóng sầm cửa lại. Cánh cửa gỗ cũ kĩ đánh rầm, run rẩy. Tôi nghe tiếng nguyền rủa của bà chủ chung cư. Lao vội xuống lầu, tôi thấy nôn nao trong bụng. Tôi có cảm giác lo sợ_một điều gì đó khủng khiếp sắp xảy ra. Đến cửa chung cư, tôi nhìn quanh, tìm kiếm. Tsubasa từ sau thân cây lớn bước tới trước mặt tôi. Đôi mắt bạc lóe sáng. Anh ta mỉm cười khoe hàng răng trắng bóng rồi túm ngang eo tôi. Tay anh ta cứng như thép nguội, tôi không tài nào động đậy nổi. Anh ta xách tôi lên như người lớn nhấc một đứa trẻ con khỏi chỗ nó đứng. Rồi anh ta bắt đầu chạy, nhanh đến nỗi gió cứ thi nhau táp vào mặt tôi. Tôi nhắm tịt mắt, cố tập trung để hiểu được chuyện gì đang xảy ra mà anh ta lại chẳng nói chẳng rằng mang tôi đi thế này. Nhưng tôi chưa kịp suy nghĩ thì anh ta đã dừng lại, từ từ hạ tôi xuống. Tôi hé dần mắt. Ở đây tối om, không có chút ánh sáng. Tôi không thể nhìn thấy cả bàn tay chính mình.
Lẽ ra nó nên tiếp tục tối như thế. Tiếp tục tối để tôi không thể nhìn thấy gì ngoài màn đêm mù mịt.
Tôi hối hận thật sự vì tôi đã đến nơi này.
Thật sự.
Một ánh chớp lóe lên, chiếu sáng. Con người đó hiện lên trước mắt tôi. Làn da trắng sữa. Mái tóc đen óng mềm mại. Vẻ đẹp thần thánh.
Và một đôi mắt đỏ.
Bộ quần áo nhơ nhớp màu đỏ của máu. Bàn tay với bộ móng vuốt thấm máu. Máu chảy từ khóe miệng.
Dưới chân anh là xác của người con gái trẻ. Gương mặt mang đầy nỗi kinh hoàng.
Đầu óc tôi không thể hoạt động. Tôi tiến lại gần hơn nữa. Tôi chạm tay vào khuôn mặt thánh thần. Bàn tay tôi như muốn đóng băng. Lạnh. Lạnh hơn cả đá. Tôi rụt ngay tay lại. Tôi lùi từng bước một. Nỗi sợ hãi xâm chiếm lấy hồn tôi.
Anh là ma-cà-rồng. Anh là loài quỷ hút máu.
Tôi đã hiểu, giờ thì tôi đã hiểu. Anh quen tôi không phải vì anh yêu tôi. Anh quen tôi vì anh cần tôi, cần thứ chất lỏng màu đỏ đang chảy cuồn cuộn trong người tôi. Thứ chất lỏng mang tên “Máu”.
Tôi sẽ trở thành cô gái xấu số này. Không sớm thì muộn, anh cũng sẽ kết liễu đời tôi.
Anh sẽ biến tôi thành bữa ăn của anh.
Tôi bỏ chạy. Tôi thật sự bỏ chạy. Tôi bỏ lại anh sau lưng dù rằng biết anh sẽ đễ dàng đuổi theo. Rồi tôi nhận ra Tsubasa đang bình thản chạy phía sau:
- Tại sao lại đưa tôi tới đây?
Anh ta mỉm cười:
- Vì tôi là người sói. Vì tôi là kẻ thù của ma-cà-rồng.
______________ @All: Chap 6 sẽ ra rất chậm nhé, vì dạo này đang bí ý tưởng rồi. =____= | |
| | | Kakera Uta Yuuboku
Points : 174 Tổng số bài gửi : 64 Age : 28 Đến từ : GAW Năng lực : Haha, năng lực àh...để coi...àh, ngủ, chắc vậy...^^
| Tiêu đề: Re: Love And Fear Tue Jun 30, 2009 12:46 pm | |
| Chap 6 đây, chap này mọi người đâm chém thoải mái nha, bản thân tác giả hiểu là nó ko hay một chút nào. 6TH NIGHT: My darling, do you know how much I love you?
Tsuki Fujiwara
Đêm hôm ấy là một đêm khủng khiếp.
Ánh sáng mờ ảo của vầng trăng chết chóc lan tỏa.
Tận trong khu rừng sâu. Giữa căn nhà gỗ nhỏ.
Ba người họ vây quanh anh em tôi. Ba đôi mắt đỏ trong veo và sáng rực.
Chúng tôi bấu chặt tay nhau. Tôi cảm nhận được bàn tay Hoshi run rẩy, co giật liên hồi. Giống như tôi vậy. Cơn đau vò xé cơ thể tôi. Tôi không thể diễn tả được nó. Thần kinh tôi cũng đã dại đi vì cơn đau ấy. Tôi chỉ biết mình đã nảy lên không, và lại buông mình rơi bịch xuống sàn. Rất nhiều lần như thế.
Khi cơn đau chấm dứt, tôi kinh hoàng phát hiện ra rằng tôi cùng em tôi đã trở thành họ_những con quỷ hút máu với vẻ đẹp thánh thần và đôi mắt lửa.
Tôi đã cho rằng đêm đó là đêm khủng khiếp nhất đời tôi…
…Cho đến hôm nay. Một đêm không trăng sao. Khắp nơi râm ran tiếng ve ngày hè. Mọi dấu hiệu của hôm nay đều tốt đẹp. Tôi đi săn trong một ngõ hẻm tối. Rất nhẹ nhàng, răng tôi cắm phập vào cổ của người con gái vừa đi ngang, tôi bấu chặt tay cô ta và uống cạn máu cô ta. Dòng máu nóng chảy tràn trong họng tôi, xoa dịu đi cơn khát. Cô ta rơi phịch xuống đất, khô khốc. Đúng lúc ấy, một ánh chớp lóe lên. Trong phút giây ngắn ngủi đó, em hiện lên trước mắt tôi. Đôi mắt ngây thơ mở to. Em nhìn tôi với gương mặt kinh hoàng, sợ hãi. Em run rẩy, bước tiếp. Bàn tay em chạm vào má tôi. Ấm nóng. Nhưng em sẽ cảm thấy gì đây? Lạnh, chắc chắn là lạnh như băng. Em rụt ngay tay lại.
Và em đã chạy đi.
Tôi phải làm gì đây? Đuổi theo em ư? Không. Chắc chắn em đã hiểu. Chắc chắn em đã biết. Tôi không thể làm gì nữa.
Tôi nhìn theo em bằng đôi mắt vô hồn. Thân hình tôi trơ ra như tượng đá. Và rồi, từ trong màn đêm, có ánh bạc lóe sáng…
Tôi rảo bước trên con đường tưởng chừng dài vô tận. Đã nửa đêm rồi. Tôi vào nhà, đi thẳng tới phòng tắm, trút bỏ bộ quần áo nhơ nhớp mùi tanh của máu. Mà sao tôi lại thấy nó tanh nhỉ? Có lẽ là…vì em.
Tôi trút hết giận dữ, buồn đau, dồn hết mọi cảm xúc vào đôi bàn tay và xé tan bộ quần áo đó. Những sợi vải đứt lìa. Đứt lìa…
Tôi vất mấy mảnh vải nát vụn ngay trên sàn, không quan tâm tới chúng nữa. Rồi tôi bước vào trong bồn. Dòng nước ấm nóng như chính thân nhiệt của em. Tôi ngụp hẳn dưới nước. Cơ thể tôi từ từ biến đổi. Da tôi ấm dần lên. Các móng vuốt ở tay ngắn lại dần, biến mất. Răng nanh cũng không dài nữa. Tôi trở lại với cái vỏ bọc con người.
Tôi ước gì có thể quay lại làm người một lần nữa. Để không phải chứng kiến khuôn mặt sợ hãi của em. Để không phải giữ mình khỏi giết em. Làm người…tôi nhìn chăm chăm vào bàn tay mềm mại màu trắng sữa ấm áp của mình. Giá như đây là thật. Giá như đây không phải là vỏ bọc che chắn cho con người_tôi giật mình, dùng sai từ rồi_bản chất thật của tôi. Một con thú. Một loài quỷ máu lạnh.
Tôi không phải là người, tôi là con thú săn người, và đó là lý do em kinh hãi, em quay lưng bỏ chạy.
Và tôi đã không kìm được tiếng rít dài đau đớn.
--------------
Tôi vớ lấy cái điều khiển T.V, bấm lung tung dù chẳng xác định rõ là tôi đã bấm nút gì. Ánh mắt tôi nhìn vào màn hình nhưng tuyệt nhiên không thu nhận được bất cứ hình ảnh nào. Cũng có thể là nó thu được, nhưng thần kinh của tôi không tiếp nhận. Đã nhiều hôm rồi em không nói chuyện với tôi, né tránh tôi. Tôi bật cười cay đắng. Cô gái nào chịu ở lại bên tôi khi cô ta biết rằng mình sẽ trở thành bữa ăn_hoặc uống_chứ? Không đời nào! Em chưa xin chuyển trường, đến một đất nước ở bên kia Trái Đất đã là may mắn rồi. Ít ra tôi còn được ngắm nhìn em sáu ngày trong tuần. Nhưng tôi không được lắng nghe giọng nói ấm áp của em, không được cảm nhận thân nhiệt của em. Trái tim tôi không được em ủ ấm, băng tuyết bắt đầu phủ lên. Lạnh. Kì lạ, sao tôi có thể thấy lạnh cơ chứ? Câu đó chẳng phải là câu hỏi đúng nghĩa, nghe cứ như là đang phỉ báng chính tôi vậy.
Một mớ lông vũ phụt ra, bay lả tả, đáp xuống mình tôi và cái ghế tôi đang ngồi. Tôi nhìn xuống. Chiếc gối trên bụng đã bị tay tôi vò nát, thủng lỗ chỗ. Tôi thở dài, phủi cho đám lông rơi hết rồi mở cửa dạo quanh. Như vậy tôi sẽ không phá hỏng thứ gì nữa.
Rảo bước trên bãi cát nóng, tôi lại nhớ đến em. Rất lâu, rất lâu rồi, tôi không được nghe em nói, em cười, vui vẻ bên tôi. Tôi rất nhớ em. Bất chợt, chuông điện thoại của tôi reo vang. Bài hát “True colors”. Bài hát mà em thích.
[I see your true colors shining through]
Trong một thoáng tôi đã hy vọng đó là em. Tôi vội vàng bắt máy, nói ngay:
- Hi…_tiếng “me” rớt tõm lại phía sau.
Đầu dây bên kia vang lên một giọng lạnh lùng nhưng rất thân thuộc, và ẩn sâu bên trong có chút trìu mến:
- “Niichan, là em, Hoshi đây”_con bé ngừng lại suy nghĩ rồi tiếp_”Anh đang chờ Himechan gọi à? Hai người xảy ra chuyện gì sao?”
Con bé này, có cần tinh tướng thông minh trong những chuyện không cần thiết như thế này không nhỉ?
Tôi thở dài, im lặng, rồi lại thở dài:
- Tên người sói vô danh nào đó đến chỗ anh và cho cô ấy biết sự thật rồi.
Con bé rít lên lanh lảnh. Giọng nó đang ở thang bậc cao nhất thì phải. Tôi thật khâm phục khả năng thay đổi tông giọng của nó, từ thấp nhất đến cao nhất, không giọng nào nó không nói được. Sao tiếng rít dài, con bé buông một tràn nguyền rủa bằng đủ thứ ngôn ngữ. Quái thật, tôi có cần nó giận giùm tôi đâu chứ. Rồi nó lại hỏi tôi:
- “Là người sói phá bĩnh anh à? Em tưởng chúng tuyệt chủng trong trận chiến trước rồi. Không được, phải gọi ba người kia thôi!”
Tôi hét lên gần như ngay lập tức:
- Hoshi, dừng lại, không được gọi cho họ_nghe tiếng con bé khựng lại, tôi hạ giọng, nhẹ nhàng_Nếu đến đây, họ sẽ giết cả Hime. Cô ấy biết anh là ai, em quên rồi sao?
Không để chữ “nhưng” kịp bay ra khỏi miệng con bé, tôi nói luôn:
- Anh đã nghĩ kĩ rồi, em nói đúng. Anh nên dừng lại thôi. Cả anh và Hime đều không thể vượt qua sự khác biệt…
Ừ, đúng nhỉ. Em đã bỏ chạy, em đã rời xa tôi vì điểm đó. Rõ ràng chúng tôi không thể ở bên nhau. Cho dù tôi có thương nhớ em, có yêu em tới đâu…Lần đó, Hoshi thực sự đã nói đúng. Phải chi lúc ấy tôi dừng lại, có lẽ đã tốt hơn. Giờ thì muộn rồi, tôi quá yêu em rồi, tôi không thể lừa dối mình được. Nhưng tôi phải rời xa em. Có thế em mới sống yên ổn. Có thế em mới được hạnh phúc.
Từ bao giờ tôi lại trở thành kẻ nói trước khi nghĩ thế này?
Hoshi thì thào một câu nói vô nghĩa, rồi con bé chuyển sang chất giọng trẻ con, nài nỉ, bên trong đó có chút hy vọng, chút triết lý:
- “Nhưng nói gì thì nói, anh cũng đã yêu cô bé ấy rất sâu nặng rồi, phải không? Cô ấy cũng yêu anh, em tin là vậy. Bây giờ cô ấy đang hiểu lầm, rằng anh không yêu cô ấy, rằng điều duy nhất anh cần là máu của cô ấy…”
Con bé dừng lại, lắng nghe phản ứng của tôi. Tôi ậm ừ trong họng, ra hiệu cho nó nói tiếp. Lần này giọng con bé có chút kiên quyết hơn vừa nãy:
- “Đi đi, niichan. Đến bên cô ấy trước khi anh làm bất cứ chuyện gì. Khiến cho cô ấy hiểu được rằng anh yêu cô ấy đến nhường nào!”
______________ | |
| | | Kakera Uta Yuuboku
Points : 174 Tổng số bài gửi : 64 Age : 28 Đến từ : GAW Năng lực : Haha, năng lực àh...để coi...àh, ngủ, chắc vậy...^^
| Tiêu đề: Re: Love And Fear Wed Jul 15, 2009 9:20 am | |
| 7TH NIGHT: Đâu là sự thực, đâu là dối trá? Hime Koizumi Tôi thả người nằm phịch xuống nệm. Mấy lọn tóc nâu lòa xòa phủ lên mặt tôi. Tôi bực bội, lấy tay quẹt nó xuống một cách thô bạo. Hậu quả của hành động đó là vài sợi tóc đang quấn trên mấy ngón tay tôi. Thò bàn tay ra ngoài giường, tôi phẩy mạnh cho chúng rơi xuống nền nhà. Để mặc bàn tay buông rũ bên ngoài, mắt tôi hướng lên trần nhà. Rõ ràng tôi nhìn rất chăm chú, nhưng lại chẳng thấy gì cả. Mọi thứ mờ nhạt, nhòe nhòe…Không cố gắng nhìn nữa, tôi chán nản nhắm tịt mắt lại. Giọng nói trầm trầm của Tsubasa vang lên trong đầu tôi, đi kèm với tấm màn tối cùng những dòng chữ chạy liên tục như tôi đang “tái hiện”, thuyết minh cho giọng nói ấy. Một câu chuyện, hay thần thoại, cũng có thể là truyền thuyết… “Từ xưa, xa xưa lắm, đã có rất nhiều tộc người cùng nhau chung sống trên Trái Đất này. Ở đất liền, ba tộc mạnh nhất là tộc người, tộc sói và tộc ma-cà-rồng. Bề ngoài, người của ba bộ tộc giống hệt nhau, và giống “người”. Tuy vậy, ma-cà-rồng và sói có những khả năng, những điểm đặc biệt khác. Tộc ma-cà-rồng mang đặc trưng của loài máu lạnh với làn da trắng sữa lạnh toát, cơ thể cứng như đá cùng đôi mắt rực lửa. Người tộc ma-cà-rồng uống máu tươi. Đôi khi, họ dùng máu của những con người lỡ đặt chân qua lãnh địa ma-cà-rồng. Tộc sói là những kẻ vóc dáng to lớn và khỏe mạnh hơn hẳn người thường. Tuy vậy, họ rất có tốc độ. Người của tộc sói có thân nhiệt rất nóng và có thể biến thành sói. Người sói mang đôi mắt bạc óng ánh, sắc sảo. Thái độ của ba tộc, tuy không rõ ràng, nhưng ta cũng thấy tộc sói và ma-cà-rồng thù địch nhau hơn cả… Ngày nọ, một ma-cà-rồng, vì lý do gì đó, đã nổi điên tấn công dữ dội vào lãnh thổ của con người, gây ra thảm họa máu. Tang thương bao trùm tộc người. Người và sói liên kết với nhau, tiêu diệt tộc ma-cà-rồng. Một trận chiến ác liệt diễn ra, kéo dài. Kết cục, ma-cà-rồng chỉ còn lại 5 kẻ mạnh nhất, nhưng không đủ sức chống lại tộc người. Sói cũng chỉ sót một đàn nhỏ, lãnh thổ của sói bị con người chiếm đoạt. Loài sói chết dần chết mòn. Tộc người trở thành chủ nhân, người cai trị đất liền.” Tôi kéo chiếc chăn trùm lên quá đầu. Dù vốn không thể tin tưởng vào truyền thuyết, nhưng tôi bắt buộc phải tin. Tôi đã chứng kiến bằng chính đôi mắt này. Làn da trắng sữa. Đôi mắt đỏ. Tôi đã chạm vào bằng chính bàn tay này. Cơ thể cứng như đá. Lạnh toát. Máu. Anh thực sự là ma-cà-rồng. Anh uống máu người. Và anh sẽ uống máu tôi. Tôi nhớ lại khuôn mặt anh từ cái ngày đầu tiên anh nói là anh yêu tôi. Tất cả. Khuôn mặt ấy. Giọng nói ấy. Mùi hương ấy. Vòng tay ấy. Đôi môi ấy. Giả dối! Tất cả đều giả dối! Anh không “yêu” tôi. Anh chỉ “yêu” máu của tôi. Tay tôi túm chặt lấy ngực áo. Đau. Đau lắm. Đau không chịu được. Giọt nước mắt đau đớn đắng cay lăn dài trên má. Mặn chát… Tôi không nghĩ là chúng tôi vẫn gặp nhau sau cái đêm kinh hoàng ấy, nhưng sự thật, cả tôi và anh đều đến lớp rất đều đặn. Chỉ có cái khác là chúng tôi không còn nắm tay sóng bước, cũng không nói chuyện với nhau. Không khí trong lớp dường như cũng vì thế trở nên ngột ngạt. Tôi không thể hiểu được anh. Tôi đã biết sự thật, vì lẽ gì anh vẫn duy trì việc đến trường của anh như vậy? Và tôi cũng không thể hiểu chính tôi. Tại sao tôi còn chưa chuyển trường? Tại sao tôi lại đến học mỗi ngày và dán mắt vào chỗ anh cho tới tận khi anh xuất hiện?...Tôi không thể giải thích được. Giống như có một sợi dây chắc chắn níu giữ tôi vậy. Nhưng ý nghĩa cho sự tồn tại của sợi dây ấy, tôi không hiểu. Tôi thật sự không hiểu…
- Koizumi. Koizumi! K-O-I-Z-U-M-I !!!
Tôi giật mình hốt hoảng. Thầy giáo thể dục đứng “sừng sững” trước mắt tôi, mặt thầy đỏ gay, trán hằn một vệt sâu và răng thì nghiến ken két. Cả mũi thầy cũng đỏ và phình to ra:
- Koizumi, nếu em có dư thời gian ngồi nghỉ trong giờ dạy của tôi, tôi tin chắc em cũng có thời gian dọn dẹp kho dụng cụ trước khi ra về, phải không?
Tôi cúi gầm đầu xuống trong khi đám bạn xung quanh cười đùa trêu ghẹo, miệng tôi ấp úng vài câu vô nghĩa. Đáng ra lúc đó phải nói “Cám ơn thầy” mới đúng. Vâng, cám ơn thầy, cám ơn thầy rất nhiều. Nhờ thầy mà giờ em bị nhốt trong kho dụng cụ, với người-muốn-uống-máu-em đứng chắn bên ngoài. Bộ em chưa đủ khổ hả thầy? Anh cất giọng ngọt ngào, êm mượt như nhung:
- Hime, mở cửa cho anh, anh có chuyện cần nói.
Tôi muốn hét lên nhưng dũng khí đã bay đi đâu mất. Đâu nhất thiết tôi phải mở cửa, cứ nói thế này cũng chẳng sao. Nhưng với sức mạnh của ma-cà-rồng như anh, việc phá cửa không khó, việc gì anh phải che dấu cơ chứ, nhất là khi tôi đã biết? Tôi im lặng, ra sức giữ chặt cánh cửa. Anh vẫn cố nài nỉ bằng chất giọng du dương quyến rũ như rót mật:
- Anh biết, anh hiểu em đau khổ tới mức độ nào…Nhưng em phải nghe anh nói, Hime.
Anh hiểu ư? Anh mà lại có thể biết rằng tôi đau khổ ư? Thịch…thịch…thịch… Tôi túm chặt ngực áo đến mức khiến cho nó nhăn nhúm khó coi. “Anh làm sao có thể hiểu được?”_tôi nghĩ, mũi bắt đầu cay xè_”Đến cả trái tim anh còn không có thì sao anh có thể hiểu được?”
- Giữa chúng ta…vẫn còn gì chưa nói à?
Tôi thốt ra câu nói ấy, ngực đau nhói. Tôi muốn van xin anh. “Làm ơn, hãy buông tha em đi, bấy nhiêu đau đớn đã là giới hạn của em rồi.” Một tiếng “rắc” rất lớn vọng vào từ bên ngoài, nghe rất giống tiếng cành cây gãy. Anh nói, vẫn nhẹ nhàng nhưng tôi có thể thấy tông giọng của anh cao hơn vừa nãy.
- Vẫn còn. Chúng ta vẫn còn phải nói chuyện rất nhiều, Hime à. Anh và em còn phải tiếp tục nói cho đến khi mọi hiểu lầm mất hết. Sự thật, ban đầu anh tiếp cận em là vì máu của em_anh không phủ nhận. Nhưng kể từ lúc anh bắt đầu cảm nhận được sự tồn tại của em, nhìn thấy em, mọi thứ đã thay đổi. Em phải tin anh, anh đang nói thật lòng, anh… - ANH IM ĐI! Tôi không tin, tôi không tin! Trả lại cuộc sống bình thường cho tôi! Biến mất và trả nó lại đây!
Tôi đã ngắt lời anh như thế. Tôi biết anh sẽ nói gì, nên tôi phải ngừng anh lại, nếu còn tiếp tục nghe, tôi sẽ xiêu lòng mất. Và tôi sẽ lại bị lừa dối, lại trở thành bữa ăn của anh. Tôi là con người, tôi phải giữ lấy mạng sống của tôi. Đúng, đúng thế nhỉ? Tôi phải giữ lấy mạng sống của tôi. Im lặng. Anh đã đi rồi. Tôi hé mở cửa, liếc quanh kiểm tra lần cuối rồi mới bước ra ngoài. Chân tôi chạm vào vật gì đó mềm, xốp. Tôi cúi xuống. Mùi hương của anh tỏa ra từ vật ấy. Một bộ quần áo gấp gọn bàng, sạch sẽ, tinh tươm. Tôi không mấy khó khăn để nhận ra nó. Đó là quần áo của bố tôi, bộ mà hôm trước tôi đã cho anh mượn tạm. Tôi ôm nó vào lòng, nước mắt khẽ khàng rơi. Biến đi. Anh biến đi. Nhưng liệu anh có trả lại cuộc sống bình thường cho em không? Hay tệ hơn…?
______________ | |
| | | Kakera Uta Yuuboku
Points : 174 Tổng số bài gửi : 64 Age : 28 Đến từ : GAW Năng lực : Haha, năng lực àh...để coi...àh, ngủ, chắc vậy...^^
| Tiêu đề: Re: Love And Fear Tue Aug 04, 2009 4:18 pm | |
| Xong, chap cuối đây... 8TH _ LAST NIGHT: Quyết định cuối cùng.
Hime Koizumi
Tôi ngập chìm trong bồn tắm với những lớp bọt xà phòng mềm xốp và óng ánh mơ mộng. Nhưng đầu óc tôi đã quá bận rộn để tận hưởng cái khung cảnh lãng mạn này. Vả lại tôi cũng chẳng còn hứng thú mấy khi tôi biết được mình có khả năng trở thành bữa ăn_hoặc uống_ngon lành của người yêu. Tôi thở dài. Làn hơi nhẹ làm cho bọt bong bóng xà phòng bay lên, gặp ánh đèn neon trắng, sáng lấp lánh khiến tôi tự nhiên liên tưởng tới đôi mắt bạc sắc sảo mà người bạn mới của tôi sở hữu. Bất chợt, tôi nhớ ra một vấn đề liên quan đến anh ta tôi vẫn đang thắc mắc. Tsubasa từng kể với tôi, căm ghét ma-cà-rồng (tôi phát âm từ đó trong đầu một cách khó khăn) và bảo vệ con người đã trở thành bản tính của người sói, và bản tính ấy sẽ mãi mãi không thay đổi. Thế thì tại sao hôm trước anh ta lại cho tôi_một con người yếu đuối, không phòng vệ_tiếp cận ma-cà-rồng với một khoảng cách quá gần như vậy? Có lẽ…tôi phải hỏi lại. Tôi có cảm giác là có điều gì đó tôi nhất định nên biết và sẽ tốt hơn nếu tôi biết
--------------
Lại một sáng tới trường. Tôi thả bộ. Nắng sớm chiếu lên làn da xanh xao của tôi có vẻ muốn nhuộm vàng cho nó nhưng chẳng ích gì, ngược lại, tôi càng thấy nó xanh và yếu ớt hơn. Bước chân tôi nhanh dần. Ừ thì thà tới trường sớm còn tốt hơn là chậm chạp ở đây để rồi nghĩ lung tung. Vào lớp thế nào đầu óc cũng bận rộn cho coi, nhờ “classmates” của tôi đấy!
Đứng tần ngần ở cửa một lúc nhưng tôi cuối cùng cũng bước tiếp. Tôi nhìn quanh, lia mắt về chỗ ngồi và nhanh chóng nhận ra người-bạn-to-lớn. Ừ thì nổi nhất lớp mà, có ai to bằng anh ta đâu? Nhưng thôi dẹp chuyện đó sang một bên, tôi phải hỏi anh ta vấn đề chính cái đã. Tôi tới chỗ mình, dù rằng trên đoạn đường bị 5 cái đá vào chân đau điếng, bị vài fan nữ lườm nguýt (không hiểu sao tôi vẫn tưởng tượng được là gương mặt họ y chang con chim chích và cứ cười thầm trong đầu) và suýt ngã vì một cái túi xách to chảng màu trắng chuyển sang ố vàng, trông rất bẩn, cùng cái mùi “độc đáo” kinh dị khiến cho bụng tôi sôi lên, bất ngờ xuất hiện giữa đường. Tôi chúi xuống, tưởng như mặt sắp đập xuống đất rồi nhưng Tsubasa đã nhanh chóng vươn cánh tay chocolate cứng cáp của anh ta giữ lấy vai tôi. Tôi lúng búng cảm ơn anh ta và sau khi đã yên vị, tôi hỏi luôn:
- Anh từng nói với tôi, bản tính bảo vệ con người của anh không thể thay đổi, vậy tại sao hôm trước anh lại cho tôi tiếp xúc ma-cà-rồng với khoảng cách quá gần như vậy?
Tsubasa mỉm cười, đưa bàn tay phải lên vuốt tóc, trông rất bình thản:
- Vì làm thế tôi sẽ bảo vệ được nhiều người hơn. Để an toàn khi ở bên cô, hắn đã đi săn quá mật độ cần thiết, nếu cô rời xa hắn, hắn sẽ không cần nhiều, lượng con mồi của hắn sẽ giảm đáng kể. Hơn nữa, tôi cũng không sợ hắn làm gì cô, hắn luôn muốn cô an toàn, vì hắn yêu cô mà.
Hình như có ánh sáng lóe lên trong đầu tôi. Có một điều gì đó trong câu nói của Tsubasa, một điều tôi thật sự ao ước được nghe. Tôi nhìn chăm chú vào anh ta, thì thầm:
- Anh có thể nhắc lại không? Câu cuối ấy?
Anh ta cứng đơ người, khuôn mặt ngơ ngác rõ ràng là không hiểu, nhưng miệng vẫn lập lại như cái máy:
- …Vì hắn ta yêu cô…
Tiếng chuông ồn ào réo vang. Đã là giờ học. Tôi quay phắt sang chỗ ngồi của Tsuki. Trống trơn. Và linh cảm của tôi chỉ rõ là anh sẽ không đến.
Biến đi. Anh biến đi.
Tôi đã phạm một sai lầm không thể tha thứ được. Tôi đã không tin tưởng anh, rằng anh yêu tôi. Tôi đã làm anh đau, đuổi anh đi một cách phũ phàng.
Anh là người không có trái tim.
- …Em phải tin anh, anh…
- Anh im đi!
Bàn tay tôi đẩy phăng cánh cổng trường một cách đột ngột. Có lẽ là đau đấy, nhưng tôi không cảm giác được gì. Ngay cả tôi chạy đi lúc nào tôi còn không nhận ra mà. Guồng chân tôi cứ thế tự chuyển động, lao vút đi. Gió táp tới tấp vào mặt tôi nhưng mắt tôi vẫn căng ra. Sau một hồi, tôi nhận ra là tôi đang đến một bãi biển. Làn nước trong xanh. Những con sóng bạc to lớn thi nhau xô vào những hòn đá xếp chồng lên nhau. Cát vàng tươi, nóng hổi. Trước mặt tôi bây giờ là một căn nhà lớn, được xây cao trên bãi cát. Toàn bộ căn nhà là màu trắng trang nhã cùng những ô cửa kính rộng, từ ngoài không thể nhìn xuyên qua. Tôi tiến lại gần hơn nữa. Linh cảm nói với tôi rằng đây là nhà của anh. Từ sau cây dừa to trước cổng, có một bóng người bước ra. Mái tóc vàng óng buông xõa dài tới eo cùng làn da mềm mại màu trắng sữa. Thật không khó khăn để nhận biết, là em gái của anh. Cô tiến đến bên tôi, đôi mắt xanh biển trong veo nhìn tôi tha thiết. Đôi môi nở nụ cười đáng yêu thật hợp với dáng vẻ dễ thương đài các. Cô cười như muốn nói rằng cô đã chờ tôi lâu rồi. Tay cô nắm lấy tay tôi, nụ cười của cô lại càng mở rộng và còn có chút hân hoan trong giọng nói:
- Bạn đến tìm anh mình đúng không? Bạn sẽ quay về với anh ấy, đúng không?
Tôi khẽ gật đầu, cho dù vẫn còn cảm thấy không công bằng cho anh ấy. Nhưng tôi vừa quyết định xong một chuyện. Có lẽ là nó sẽ ổn. Có lẽ anh ấy_sau khi gặp tôi_sẽ đồng ý.
- Bạn có thể đưa mình tới chỗ Tsuki được không?
Hoshi cười rất tươi. Cô khẽ gật đầu, và rất nhanh, cô đặt tôi lên vai. Tôi nhắm tịt mắt lại, vì gió lần này đập vào nhanh hơn vừa nãy rất nhiều, rất rát. Nhưng chỉ gần một phút sau, Hoshi lại đặt tôi xuống. Tôi tiếp đất, hơi choáng váng, như là đã đi một đoạn đường rất dài. Rồi cuối cùng tôi cũng đứng thẳng được. Mở mắt nhìn quanh, tôi thấy mình đang ở trong một căn phòng sơn trắng, cùng những ô cửa kính rộng. Bên cạnh một trong những khung cửa ấy, trên chiếc ghế sôfa bọc da, anh ngồi im lặng, hoàn toàn không có bất cứ cử động nào, giống như tượng đá. Mái tóc đen, mềm như gió. Đôi mắt nhắm hờ với hàng mi dày. Bờ môi vẽ thành một đường cong hoàn mỹ. Làn da trắng sữa, mềm mại và cứng cáp. ”Bức tượng” tuyệt hảo. Không có một phản ứng. Tôi biết rõ anh đã nhận ra tôi từ đầu, chỉ là anh giả vờ thôi. Tôi đến bên anh, áp tay vào má anh và đặt môi mình lên môi anh. Anh cử động nhẹ nhàng như không muốn làm tôi đau. Tôi rời ra, vòng tay ôm lấy anh và thì thào vào tai anh:
- Em biết em là người không đúng ngay từ đầu, em biết em sẽ phải rời bỏ điều mà em tin để đi theo điều em kinh hãi. Em biết “nó” sẽ không dễ dàng gì. Em biết anh đau. Nhưng em xin anh, em muốn được ở bên anh mà không khiến anh phải đề phòng. Ngay từ khi em gặp anh, anh đã trở thành thế giới của em rồi. Thiếu anh nghĩa là em mất đi cả thế giới, và điều đó đau đớn hơn mọi hình phạt trên đời này…
Và anh nở nụ cười mãn nguyện. Nhưng gương mặt anh in hằn nỗi đau không thể diễn tả bằng lời.
--------------
Kakera Uta
5 năm sau. Một buổi sáng mùa hè.
Trên bãi biển thơ mộng, có cát vàng và nước trong xanh là ngôi nhà sang trọng của cặp vợ chồng trẻ hạnh phúc. Họ cùng mang vẻ đẹp thánh thần với làn da trắng sữa mềm mại hiếm người có được. Người chồng sở hữu mái tóc đen óng dài ngang vai mềm mại như gió và đôi mắt đen tuyền. Cô vợ lại mang mái tóc xõa tới giữa lưng cùng đôi mắt gỗ nâu ấm áp. Họ đang ở tuổi 21, tuy khó nhận ra, nhưng lại có chút trẻ con của những cô cậu tuổi 16. Vì họ đã “đóng băng” cơ thể mình ở cái tuổi đó. Vì khi bóng đêm bao trùm, họ trở thành loài ma-cà-rồng khát máu với đôi mắt rực lửa.
Nhưng không phải họ không có trái tim. Họ biết yêu thương_như con người.
Và đó là lý do tôi ở đây, kể cho bạn nghe kết thúc hạnh phúc trọn vẹn của họ, những con người đã đấu tranh hết mình để được bên nhau mãi mãi…
Người phụ nữ trẻ nâng niu, chỉnh sửa những cánh hoa hồng đỏ thắm, mềm như lụa trong chiếc lọ thủy tinh sang trọng. Cô mỉm cười thật tươi và đôi mắt gỗ nâu ấm áp long lanh dâng tràn niềm hạnh phúc.
- Đã tròn 5 năm rồi, anh nhỉ…
Cô thì thào. 5 năm kể từ cái ngày cô quyết định rẽ ngoặt cuộc đời cô. Con đường cô đã đi qua không dễ dàng gì, cảm giác tội lỗi, tiếc thương, đau đớn,…cô đã đi trên những điều cô căm ghét, những điều cô kinh sợ. Cô kinh sợ bản thân mình. Nhưng cô đã vứt bỏ những cảm xúc đó. Cô có anh ở bên, và đó là điều tuyệt vời nhất, và cũng là điều duy nhất cô thực sự cần. Giờ thì cô đã vượt qua tất cả rồi. Anh nằm im lặng trên mái nhà, lắng nghe gió luồn vào mái tóc mềm đen óng và ngắm nhìn biển xanh ngút ngàn. Rồi như nhận được gì từ gió, đôi mắt đen tuyền của anh khép lại, và anh nở nụ cười:
- Ừ…
Khi anh mở mắt ra, cô đã ngồi ở bên. Mái tóc nâu của cô hòa vào gió biển. Anh nhỏm dậy, ôm cô vào lòng. Cô mỉm cười, nụ cười nhẹ như gió…
- Khoảng 5’ nữa Tsubasakun và Hoshichan sẽ ghé thăm đấy.
- Hèn chi anh nghe sặc mùi sói. Thiệt tình.
Cô nhích sát lại gần anh và vòng tay anh siết chặt lấy cô. Đối với họ, đây là một khoảnh khắc tuyệt diệu, khoảnh khắc vĩnh hằng.
Vì họ được ở bên nhau, mãi mãi…
______________ | |
| | | Sponsored content
| Tiêu đề: Re: Love And Fear | |
| |
| | | | Love And Fear | |
|
Trang 1 trong tổng số 1 trang | |
Similar topics | |
|
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |